Có những chuyến đi thiện nguyện không chỉ đánh dấu bằng toạ độ bản đồ, không thể lưu giữ trọn vẹn qua ống kính máy ảnh, và càng không thể diễn đạt trọn vẹn bằng lời.
Những chuyến đi ấy – chỉ có thể giữ lại bằng những nhịp rất khẽ trong tim, những cảm xúc len lỏi giữa từng khoảnh khắc cho đi và nhận lại.
Mình rất biết ơn vì cuộc sống đã đưa mình đến với hành trình từ thiện từ rất sớm. Và suốt những năm tháng thanh xuân, từ thời sinh viên cho đến khi trưởng thành, mình vẫn may mắn được đồng hành cùng nó – những hoạt động mang nhiều giá trị tinh thần hơn cả vật chất.
Chuyến đi thiện nguyện – nơi trái tim bắt đầu biết cảm
Mình lớn lên trong một gia đình luôn dạy về sự sẻ chia. Nhưng cho đến năm 2014, khi là một có bé sinh viên, mình mới thực sự bước vào chuyến đi từ thiện đầu tiên.
Một người bạn cùng lớp đã rủ mình tham gia một chuyến đi đến vùng xa – nơi mình gặp một người chị vẫn tổ chức những chương trình từ thiện đến tận hôm nay. Không phải là một tổ chức từ thiện lớn, nhưng nhóm chị lại mang những trái tim đủ rộng ôm trọn những điều giản dị. Và mình – một đứa trẻ đang tập lớn – đã bắt đầu học cách cho đi từ những người như vậy.
Trong một lần gần đây nhất, là chuyến hành trình giúp mình thấy rõ lòng mình hơn bao giờ hết. Mình – chỉ là người trẻ bận rộn, ám ảnh với cảm xúc và mọi thứ xung quanh, nhưng đã được gột rửa bằng những ánh mắt trẻ thơ trong veo.

Mình nhận ra, mỗi người trong thế giới này đều đang cố gắng sống trong hoàn cảnh riêng của họ. Và với họ – một hộp sữa, một chiếc áo, một vài viên kẹo… có thể là cả một ngày hạnh phúc. Từ thiện, với mình không còn là hành động trao tặng vật chất, mà là một hành trình chạm đến tâm hồn – nhẹ nhàng nhưng đủ sâu.
Hành trình từ thiện đến với những đôi mắt trong veo
Trong hành trình thiện nguyện, mình đã được đặt chân đến nhiều điểm trường, nhiều vùng heo hút khắp đất nước. Có những nơi sương mù bám vào vai áo, có những nơi mặt trời rọi thẳng lên mái đầu trẻ thơ cháy nắng.
Ánh mắt trẻ thơ- chiếc gương trong của thế giới

Những đứa trẻ ấy – có bé đi chân trần, có bé được bà địu trên lưng, có bé lặng lẽ núp sau cánh tay mẹ… Và khi nhận lấy một món quà nhỏ, chúng ngước nhìn – không nói gì – chỉ ánh lên trong đôi mắt là sự biết ơn thuần khiết nhất.
Chính những ánh nhìn đó, không đòi hỏi, không phán xét, chỉ tiếp nhận bằng cả trái tim non nớt mà đầy ấm áp . Khiến mình – một người lớn khô cằn cùng những va đập ngoài kia, cảm thấy mình mềm lại. Một lần nữa, mình biết mình đến đây không phải để “cho đi”, mà để học lại cách cảm nhận thế giới.
Cho đi – là nhận lại điều gì?
Có một điều trong các hoạt động thiện nguyện mình từng tham gia: mọi người đều nghĩ mình đang mang yêu thương đến cho người khác, nhưng thật ra chính mình là người được nhận lại.
Mình không mang về những gì có thể cầm nắm, nhưng mang về những cái chạm thật nhẹ, những nụ cười thật sâu và một cảm giác biết ơn đến nghẹn ngào. Một kiểu hạnh phúc không phô trương, không ồn ào trước niềm vui bé nhỏ của người khác.

Lan tỏa yêu thương – từ một trái tim đã biết mềm lại
Sau nhiều chuyến đi thiện nguyện, mình bắt đầu nhìn thế giới khác đi. Những điều nhỏ bé giờ trở nên đáng quý hơn. Một cái ôm, một nụ cười, hay chỉ là một cái nắm tay – đều chứa trong đó sự kết nối sâu sắc.
Và mình hiểu: Từ thiện không nhất thiết phải là việc lớn lao. Chỉ cần ta đi – bằng cả trái tim – thì điều ta để lại có thể lớn hơn mọi món quà vật chất.
Một lời gửi gắm nhỏ
“Những đứa trẻ ngược nắng chẳng nhăn mặt”
-ST-
Mình rất thích câu này, nó nói lên được tất cả những điều chúng ta có thể làm được khi là một cá thể sống. Nếu mệt mỏi giữa phố thị, nếu cảm thấy lòng mình cứng lại, nếu có những áp lực vô hình, thì tụi mình chỉ cần đón nhận nó như cái cách những đứa trẻ đó chạy ngược chiều nắng nhưng vẫn luôn mỉm cười.
Hãy một lần đi một chuyến thiện nguyện, không cần quá xa xôi và bạn sẽ thấy, sẽ thấu những ánh mắt trẻ nhỏ sẽ thức tỉnh trái tim người lớn trong bạn.
